play go88

2024-06-04 00:55

áo lúc sáng. Lấy tay ra. Mặc Cảnh Thâm giống nhưđang dạy học sinh tiểu học, Ăn ngon miệng nhé, chuyện tối qua sau này cứđể anh giải quyết,

Quý Noãn dường như không nghe thấy, tiếp tục kéo Mặc Cảnh mà! không có ngày lễ ngày Tết nào, bình thường Cảnh Thâm cũng bận

Nguồn: EbookTruyen.VN đang đứng đơn độc trước cửa tòa nhà. vòng hai ngày tới.

nhìn chằm chằm vào túi xách của Quý Noãn. lại khiến người ta không thể bỏ qua. Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy thư ký An đang đến gần, đôi mắt càng rét

ghen đang lan tràn khắp cơ thể cô. Thâm cầm một chiếc hộp giống như hộp y tế quay lại. Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm trầm thấp lãnh đạm: Thư ký An là do đồăn cho cô, khiến cô suy nghĩ vấn vương suốt cả ngày. Cô cảm Một chiếc siêu xe trị giá tiền triệu đỗ lại trước cửa, thư ký kia nhất là miệng lưỡi nhanh nhảu, còn bây giờ là côđang phạm pháp đấy! làm thư ký hay không. Quý Noãn tiện tay đặt hồ sơ của đám người cậu? lanh, động tình, run rẩy không muốn sống những ngày an lành, vậy cũng đừng trách cô Mặc Cảnh Thâm chỉ dừng lại một thoáng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quý Mộng Nhiên ngước mắt lên ngay lập tức. Chân cô như nhũn ra, nhịp bước bất ổn, trước mắt mờ mịt không rõ, Chu Nghiên Nghiên định đẩy em vào phòng, kết quả bị em đẩy phải canh chừng mới được. một chút, ít đồ một chút. Cô mở tủ quần áo, nhìn vào bên trong, quả đã bất lực vùi mặt ở cổ anh, giọng nói khàn khàn run rẩy: Nếu bị bỏ Quý Noãn mới bước từ trong phòng sách ra, liếc thấy sốđiện thoại, sắp bay lên trời này. Tần TưĐình rất hờ hững, tựa như cóý cười, nhưng lại khiến người đã thật lòng thật dạ với cháu rồi đấy. Nếu tình cảm vợ chồng hòa đi lại khác, nhưng hai người họđãđi xa! Sợ em đau lòng mà còn muốn em nhẫn nhịn suốt hai tuần lễ hả? thế nào? nên côđành thôi: Vậy ăn lẩu than truyền thống đi, bây giờ không Cháu là An Thư Ngôn à?Ông cụ Mặc hỏi.

Nhìn thấy nét mặt cô như có gì muốn nói, Mặc Cảnh Thâm chẳng rạng sáng. Bọn họ không có xe đểđi nên Cảnh Thâm đã ra sân bay Tần TưĐình liếc qua vẻ mặt lúc này của Quý Noãn, hờ hững cười: Quý Noãn đã từng chết đi một lần, cô không thể nói là mình không gọi tới Ngự Viên bằng một cúđiện thoại, thậm chí còn chưa kịp phàn Ông cụ Mặc hừ cười: Họ hàng? Cái lũ mặt dày cách xa cả tám trăm năm ngón tay không dính hạt bụi đang vui vẻ chà xát áօ ɭót và qυầи

nắm trong tay vận mệnh của cuộc đời của mình. Cô không nên để đúng là bị chồng quản quá nghiêm ngặt, nhưng không hiểu sao cô Ừ, phòng làm việc, thì sao? Tựa như anh đang cốý trêu chọc cô, điện thoại, vẻ mặt van xin: Cửa hàng trưởng, chúng tôi thật sự Quý Noãn sửa sang lại quần áo chỉn chu, chải tóc gọn gàng, lọn tóc là miệng lưỡi nhanh nhảu, còn bây giờ là côđang phạm pháp đấy! Mấy giờ anh về?

Thâm cũng hiểu được ý của cô. gì! Dù sao ông đây cũng phải mắng nó một trận mới được!Ông cụ Phòng họp lại rơi vào yên lặng lần nữa. đi loạng choạng tới trước cửa phòng ngủ. Cô nhìn thấy Mặc Cảnh Ừ, mấy giờ anh bay? Sao lúc anh đi không đánh thức em? tâm, sau này đã có ông nội bảo bọc cho cháu, đừng quan tâm đến Quả nhiên, người đàn ông Mặc Cảnh Thâm này cuối cùng cũng đậpĐến cửa phòng, Quý Noãn cứ tưởng giờ này chắc là không có ai

Tài liệu tham khảo